Nguyễn Lương Tuấn

MẸ



Chẳng thể hình dung mẹ thế nào
Mà sao vẫn nhớ, nhớ mãi Người
Không phải một ngày, không một tháng
Mà suốt một đời mãi không nguôi
Mẹ bỏ con đi sao quá sớm
Ký ức bé con chẳng nhớ gì
Chỉ biết sau này lớn chút nữa
Vẫn cứ nằm mơ thấy mẹ mình
Cha bảo mẹ ngồi ghế salon
Người đau mà vẫn cứ bế con
Cho mãi đến khi không gượng nổi
Nước mắt chảy dài nuối con thơ
Con mồ côi mẹ chưa được tuổi
Cha không rời con giữ bên mình
Các anh các chị thương em út
Chưa đủ được năm xa mẹ mình
Sau này khôn lớn tuổi còn thơ
Chọn nơi bến nước không con đò
Nghe tiếng róc rách thoảng trong gió
Tưởng như mẹ, con đang chuyện trò
Có phải mẹ - Dòng nước nhìn con
Dịu dàng mắt ướt gượng cười tươi
Mẹ ơi đã mấy mùa thu tới
Bến nước này đây con đã chờ
Dòng đời trôi dạt con đi xa
Nhớ mẹ ngày xưa con thường ra
Ngồi bên con bến, khu vườn rộng
Chỉ mẹ và con không có ai
Nay con bảy mươi, tuổi đã già 
Xa Huế, xa mãi bến xưa này
Nhớ mẹ thấy mình vẫn bé dại
Ra ngồi con bến khóc dòng sông

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 22 tháng 8 năm 2019

Bình luận về Bài thơ "MẸ"